Hotline:

Giới trẻ săn hàng hiệu... nhái

Những sản phẩm mang thương hiệu Louis Vuitton, Gucci... xuất hiện và chiếm lĩnh những trung tâm thương mại sang trọng nhất đang đẩy những “tín đồ” mê hàng hiệu vào cuộc đua không điểm dừng.

Gioi tre san hang hieu nhai
Khó phân biệt hàng thật, hàng nhái trong các cửa hàng thời trang

Khá nhiều bạn trẻ ngày càng mê mẩn với những món “hàng hiệu tính bằng tiền triệu” nhưng hầu bao không phải lúc nào cũng rủng rỉnh đang lao vào cơn say hàng hiệu...nhái.

AQ hàng hiệu... nhái

Bỏ ra hàng triệu đồng để mua túi xách, quần áo, giày dép... không còn là chuyện hiếm nhưng cũng chưa phải là chuyện phổ biến đối với thế hệ 8X, 9X.

Để thỏa mãn nhu cầu sính hàng hiệu và “giải quyết khâu oai”, cách tốt nhất là đi tìm hàng hiệu...nhái.

Cả khách và chủ đều hiểu ngầm những túi xách Louis Vuitton, Bonia, Longchamp... quần áo Levi’s, Lacoste, CK, Valentino, Versace, Guess, Armani... giày dép Clack, Gucci, Columbia... mà giá có vài trăm ngàn đồng chỉ có thể là hàng secondhand hoặc là hàng nhái.

Nhưng dù cho May 10, An Phước, Việt Tiến, Legamex, Tây Đô... có cố gắng cỡ nào thì phần lớn người tiêu dùng vẫn khoái nhãn mác ngoại nổi tiếng gắn trên những áo, quần, giày dép... hơn.

Trước khi trở thành “vương quốc” hàng hiệu nhái ngay trung tâm TPHCM, Saigon Square cũng có thời gian bán hàng hiệu thật. Nhưng nói như bà Đặng Thị Hoa bán va li, túi xách ở đây thì “ngày càng ít người mua nên chuyển sang bán hàng nhái”.

Không chỉ nam thanh, nữ tú mà cả dân Tây, Nhật, Trung Quốc, Hàn Quốc... giờ cũng xem đây là nơi mua sắm hàng hiệu... lý tưởng!

Nếu đi shopping vào cuối tuần thì cũng không khó gặp vài ca sĩ, diễn viên, MC... quen mặt. Bảo rằng họ không phân biệt nổi hàng hiệu thật và hàng hiệu nhái thì e cũng hơi vô lý, vì chất liệu, kiểu dáng, phụ kiện đi kèm có thể bắt chước đến 99% chứ giá tiền đã tố cáo gần như tất cả.

MC H.A thú thật: “Như cái quần Levi’s mình đang mặc chỉ có 250.000 đồng. Thấy thích là mua thôi dù biết cái 501 này giá chót cũng 2 triệu đồng”.

Còn một chủ shop quá quen thì cười trừ: “Có hạ giá đến 90% cũng không ở nơi nào trên thế giới bán cái Levi’s 501 với giá 200.000 đồng, toàn bộ là hàng Việt Nam đấy, nhưng gắn mác Levi’s vào thì dù có vài lỗi nhỏ cũng bán ào ào”.

Xuống khu Lưu Văn Lang, vào shop Thu & Mai nổi tiếng trên đường Trần Quốc Thảo (Q3) hay ra Minh Hoàng (NKKN), khu Lê Văn Sỹ, Hai Bà Trưng... thậm chí cả con đường thời trang Nguyễn Trãi thì hàng nhái vẫn lấn át hàng hiệu.

Ngay cả những trung tâm thương mại lớn như D., Z. và nhất là thương xá Tax thì hàng hiệu nhái cũng “vàng thau lẫn lộn” và gần đây mới được hạn chế dần.

Các chủ shop ở đây đều than thở: “Hàng hiệu thật giá gấp 5-10 lần hàng nhái mà thật ra có cái chỉ vì thương hiệu chứ chất liệu cũng một chín một mười nên phải kèm cho khách dễ lựa chọn vì họ đều biết tiền nào của nấy mà”.

Đối với “dân sành điệu xài hàng hiệu tiền triệu” thì đôi khi những Bossini, Giordano, Nautica... cũng là đổ đồng với hàng trăm nhãn hiệu danh tiếng khác nhưng thật ra đây chỉ là “hàng hiệu vùng” trong khu vực Đông Nam Á, giá cả chỉ vài trăm ngàn đồng/món của các nhãn hiệu dòng phổ thông này đã đủ nói lên đẳng cấp.

Say mất khôn

Gioi tre san hang hieu nhai
Cơn say “sành điệu dùng hàng hiệu tính bằng tiền triệu” đã khiến nhiều bạn trẻ lao vào những cuộc đi săn hàng hiệu... nhái.
Trong khi hàng hiệu thật bày bán tại Diamond, Parkson, Zen... phần lớn sản xuất tại Trung Quốc thì hàng nhái nhập về từ nước này đều được dán nhãn “Made in Vietnam” hoặc “Made in Cambodia”, cá biệt có nhiều món hàng gắn mác “Made in Peru” hay “ Made in India”!

Nhưng được chuộng hơn tất cả là hàng “Made in Vietnam” vì giá rẻ, dễ giải thích “gia công cho các tập đoàn lớn, công nhân lấy ra ngoài bán”.

Từ năm 2004, Nike, Adidas, Clark... cương quyết dẹp hàng nhái tại TPHCM thì hàng loạt shop bán hàng “gia công tại Việt Nam” đã chuyển sang bán hàng hiệu nhái của Trung Quốc với trình độ làm giả đã gần đạt đến thượng thừa.

Ba lô Samsonite cùng loại với giá 350.000 đồng tại một số shop “hàng hiệu” tiếng tăm tại Q1. Q3 nhưng tại Diamond lên tới gần 3 triệu đồng nhìn bề ngoài gần như “anh em sinh đôi”.

Áo Lacoste “ Made in Peru” ngoài khu Lưu Văn Lang giá chỉ 150.000 đồng phải giặt 2,3 lần mới có khác biệt lớn so với Lacoste bán ngoài Đồng Khởi trên 1,5 triệu đồng.

Đồng hồ CK, Gucci, Longines... phải đi qua mùa mưa mới thấy thế nào là hàng dưới 5 triệu đồng và hàng vài ngàn USD chỉ có trong các KS 5 sao.

Riêng túi Louis Vuitton mà xách chạy xe máy thì chỉ tổ cho thiên hạ cười vì Louis Vuitton re rẻ cũng chẳng kém Piaggio là mấy.

Trộn trong họa hoằn vài món hàng hiệu thứ thiệt giá rẻ hơn Diamon, Parkson, Zen Plaza 30-40% mua đại hạ giá từ nước ngoài về là vô vàn jean Levi’s chỉ trên dưới 200.000 đồng;

Lacoste, Polo không quá 60.000 đồng, Clark, Gucci dưới 300.000 đồng, Valentino nhỉnh hơn 150.000 đồng tí, Louis Vuitton, Bonia, Samsonite dưới 250.000 đồng...

Mức giá mà chỉ có những AQ thời đại mới chặc lưỡi là hàng hiệu.

Nhưng cơn say hàng hiệu... nhái làm cho không ít cô, cậu bất chấp tất cả. Họ có thể mặc quần trễ cạp để lộ “underwear” của Victoria’s Secret giá trên 100 USD, đeo Rolex giá chính hãng 20.000 USD/chiếc mà chỉ biết để khoe với bạn bè “tớ mua gần 10 vé đấy” hoặc vệnh mặt “cái Louis Vuitton này gửi mua bên Hồng Kông 9 vé đấy nhé” cho dù Louis Vuitton ấy cùng kiểu đồng giá trên toàn thế giới là 6.570 USD...

Đặng Trung Anh, 26 tuổi, trưởng phòng PR một tập đoàn thực phẩm của Mỹ khẳng định: “Dân chơi hàng hiệu cũng có năm, bảy loại nhưng người say vì phong trào và đua đòi đang chiếm phần lớn.

Lương gần 1.500 USD như tôi cũng chỉ dám mua quần áo, giày dép dưới 1 triệu đồng/món nếu không muốn thâm hụt thường xuyên”.

Còn Dương Quỳnh Chi, 25 tuổi đang làm trợ lý GĐ cho một hãng tàu biển Đài Loan thì cho rằng: “Xài hàng hiệu nếu biết chọn lọc cũng đáng đồng tiền bát gạo lắm, nhưng cứ nhất thiết phải quần áo, giày dép, túi xách, mũ nón là hiệu hết rồi đi lùng hàng hiệu nhái rẻ tiền để đắp lên người thì có phải sành điệu đúng nghĩa đâu”.

Nếu như biết rằng những Armani, D&K, Guess, Lacoste, Nike, Clark... có khá nhiều sản phẩm dòng phổ thông với giá chỉ ngang ngửa “Hàng Việt Nam chất lượng cao” và luôn hạ giá lớn từ Á sang Âu mà đa số dân bản địa có thể sắm được thì không hiểu các cô, cậu học đòi có còn lùng bằng mọi giá để “mọi người biết mình là ai” không?

Có lẽ “cơn say hàng hiệu” cả nhái lẫn thật sẽ bớt dần đi khi họ hiểu ra rằng có rất nhiều thứ khác để khẳng định mình hơn là chỉ cần chạy tiền mua là được.

Hà Phan

0 nhận xét:

Đăng nhận xét